Giáp Tết

Thư bạn gởi “Mà cứ cuối năm người ta lại thường có cái tâm trạng buồn buồn, nhơ nhớ cái cũ, tiếc nuối một cái gì đó đã qua.”
Lạ thật, chỉ một câu quá đơn giản như vậy mà sao ký ức tưởng chừng đã ngủ yên choàng thức dậy trong những ngày giáp Tết.
Chậm chậm, những kỷ niệm xưa chợt quay về như những con sóng xô bờ, lớp trước, lớp sau, càng lúc lại càng nhiều …. nghẹt thở.

Sài gòn những ngày giáp Tết se se lạnh. Những cơn nóng hầm hập nhường chỗ cho cái không khí mát dịu của mùa xuân.
Nhà mình có cái lệ, hễ Tết đến là bắt đầu quét vôi cho những bức tường đã ố vàng vì bụi khói. Là lại sơn phết cho những khung cửa lá sách mà lớp sơn đã rạn nứt vì cái nóng, bụi của xứ nhiệt đới. Hẵn cũng là một cơ hội cho chúng khoác lên một bộ áo mới như những đứa trẻ mong chờ ngày Tết để xúng xính, hớn hở vì những bộ quần áo đẹp.

Loay hoay sơn phết nhưng tâm trí lại nghĩ về em. Không biết em đang làm gì thì bỗng dưng em đến rủ đi xem chợ hoa Tết. Vội vàng thu vén cho xong công việc rồi xách chiếc xe đạp cà tàng ra cùng em lên Nguyễn Huệ. Gởi xe em lại nhà thằng bạn rồi hai đứa cỡi con ngựa già của mình đi chợ hoa.

Hai đứa dắt tay đi vào phố hoa. Những bông hoa thật đẹp phải không em ?
Em cười thật tươi cùng những đóa hoa thật đẹp. Mình đang ngắm hoa hay ngắm nhìn em ?
Đường Nguyễn Huệ cũng khá dài, nhưng sao hôm nay đi chỉ một chốc là hết ?

Sông Sài gòn buổi chiều cuối năm dập dìu tài tử giai nhân. Hai đứa tản bộ nhìn đám lục bình trôi và những đôi trai gái.
Nắng chiều tắt dần. Màu nắng thật lạ. Đâu đây, tiếng pháo lác đác bên kia bờ.
Sông Sài gòn chẳng thơm tho gì nhưng sao hôm nay thơm chi lạ. Mùi thơm của hơi thở của người con gái mình yêu.
Em đang nghĩ gì trong đôi mắt miên man, mình không rõ. Ngỏanh mặt đi, dấu tiếng thở dài.

Ngày mồng một không dành cho em mà là cùng đám bạn của mình tụ họp tán dóc, đánh bài, ăn nhậu.
Nhớ em quay quắt làm mấy thằng giặc cứ trêu ghẹo mãi.
Mồng hai tết dành trọn cho em với những con đường vắng tanh, chỉ còn hai đứa.
Quán cafe với âm thanh ngọt ngào của ABBA với Happy New Year.
Hai đứa nhìn nhau, im lặng để hồn thả tận đâu đâu. Mắt em long lanh quá. Hay là nước mắt ?

Ra giêng mình không cưới em.
Ra giêng mình bỏ em.
Bỏ em lại với buổi chiều mồng hai Tết, với những con đường vắng tanh, với quán cafe Phan Kế Bính và bài Happy New Year.

Hơn hai mươi mấy năm, mình sợ những ngày giáp Tết. Mình sợ ra giêng. Sợ nghe bài Happy New Year của ABBA.

Có chút gì cay cay nơi sống mắt.
Mình có tiếc nuối môt cái gì đó đã qua ?
Giờ này em ra sao ?
“Đã có chồng chưa, được mấy con” *

  • Thơ Nguyễn Trãi